Sinh ra và lớn lên ở miền quê nghèo miền Trung nắng gió. Cuộc sống xung quanh của bốn chị em tôi là những đám ruộng xanh mướt, những buổi chiều mò cua bắt ốc, thả diều chăn bò ngoài đồng cỏ. Cứ như vậy, chúng tôi lớn lên bằng tình thương của ba mẹ, của những câu ru hò ngọt bùi dưới những ánh chiều dần tà sau lũy tre già đung đưa.
Bây giờ chị em tôi đã có cuộc sống sung túc hơn, những bữa ăn thay vào đó cũng ngon hơn nhưng sao ở đó lại không thể tìm thấy cái vị ngon của quê nhà của tình thương ba mẹ. Thành phố ồn ào khiến tôi mệt mỏi, Chợt dừng lại và muốn được một vé quay về với tuổi thơ chứ không phải vé đi du lịch xa xôi nơi những miền đất lạ..
Còn nhớ, khi đó tôi là đứa em út trong nhà với ba cô chị đảm đang thay mẹ chăm em. Nhà nghèo, ba mẹ lại làm nông nên cả nhà tôi suốt ngày bám vườn bám ruộng mà sống. Cứ những ngày hè đến, được nghỉ học , tôi lại cùng lũ bạn đi bắt ốc, thả cá, thả diều trên những cánh đồng còn trơ gốc rạ…miền Trung nắng là thế nhưng nó làm tôi nhớ mãi kí ức ấy. Chiều chiều chị hai mang rổ đi góp từng ngọn rau, chị ba đi lấy củi, chị bốn lại loay hoay với những con cá rô ba vừa bắt được. Con gà mái đẻ trứng chưa kịp đã bị tôi hốt vào. Nhưng nó không bao giờ thiếu món khô cá kho cả, nó rất ngon cơm và hấp dẫn chúng tôi. Gia đình tôi là thế cứ vậy mà sống hạnh phúc qua ngày với ăn bếp củi nghèo khó.
Bữa cơm ngon lành là những đĩa rau, cà muối, khô cá kho, những con cá đồng nướng, cua đồng chiên ăn kèm mắm ngò. Đó là món ăn ngon xí quách thời đó tôi cảm nhận được.
Đông về với những cơn bão vồ dập… mừng rõ lắm vì lụt tràn đồng rồi, lại nghỉ học đấy. Những suy nghĩ ngây thơ của con bé 15 tuổi. Ấy vậy nhưng sao bây giờ nghĩ lại vẫn thấy vui, lội nước tha hồ mà chơi với bạn, kéo lưới cùng ba..
Bát cơm nóng hổi cùng cá khô kho mặn, cay cay, hủ mắm bỏ vội trong những ngày mưa. Hít hà một cái là nứt mũi. Khô cá kho ấy là món ăn không thể thiếu với bà con miền Trung trong những ngày mưa lũ.
Giờ ngẫm lại tôi thấy lời ba mẹ tôi nói đúng. Hồi đó nhà khó khăn quá nên trong mùa lũ hễ bắt được con cá, con tôm gì lớn là ba mẹ mang ra chợ bán hết. Mớ tôm, mớ cá bán ra đổi lấy được chai dầu, nước mắm.
Giá trị bây giờ chưa chắc đổi lại được những món ăn nghèo khó ngày ấy, cá khô là thứ quý giá nhất, nó mặn chát nhưng đó là từ bàn tay ba mẹ làm. Nhưng hiện nay liệu có bao nhiêu chỗ bán được những con cá khô sạch, chất lượng nữa. Vì lợi ích mà chính con người ta đã làm mất đi cái giá trị dinh dưỡng mà con cá khô mang lại.
Tại sao cá khô lại được người xưa quý trọng đến thế, vì nó là món ăn khô không thể thiếu trong bữa cơm, có lẽ vậy. Đến bây giờ mẹ tôi còn tự tay phơi từng con cá với cái nắng gió miền trung và gửi cho chúng tôi. Bởi vì chỉ có như vậy nó mới sạch mới đảm sạch cho các con. Mẹ vẫn là người yêu thương chúng tôi nhất.
Hiện nay, người ta chế biến ra được nhiều món ăn ngon hơn từ cá khô, có thể nướng, nấu canh, kho, rim…chỉ vậy thôi mâm cơm cũng đã ngon rồi mặn mà rồi.
Thế đó, một câu chuyện giản dị, những món ăn dân dã nhưng nó làm nên một tuổi thơ đáng nhớ. Tôi tin rằng trong số chúng ta chắc hẳn ai cũng đã từng trải qua, hãy lưu giữ nó thành những kỷ niệm thật đẹp mãi.